Hoài niệm cùng “Thơ tình Phan Ngọc”

Thứ hai - 08/08/2022 03:55 995 0
Tập “Thơ tình Phan Ngọc” như một cuốn nhật ký hành trình vạn dặm. Từ trong sâu lắng tâm hồn của người con xa quê ấy, là một khát vọng rạo rực, là đôi chân rong ruổi không mỏi mệt và là một hồn thơ mải miết đi tìm cái hay, cái đẹp giữa cuộc đời này.
 Doanh nhân - Nhà thơ Phan Văn Ngọc (bút danh Phan Ngọc), sinh năm 1962 trên quê hương Xuân Trường, Nam Định. Sau nhiều năm bôn ba đi tìm vùng đất mới, ông đã chọn Thành phố Hồ Chí Minh - nơi được mệnh danh là “Hòn ngọc Viễn Đông” phồn thịnh, để tạo dựng cơ nghiệp. Là nhà sáng lập Công ty TNHH Xây dựng Thương mại Vận tải Hải Đô, dù bận rộn, tất bật với công việc quản trị, điều hành,… song tình yêu và niềm đam mê văn chương vẫn luôn ngự trị trong tâm hồn nghệ sĩ - doanh nhân Phan Ngọc. Tập Thơ tình Phan Ngọc như một cuốn nhật ký hành trình vạn dặm. Từ trong sâu lắng tâm hồn của người con xa quê ấy, là một khát vọng rạo rực, là đôi chân rong ruổi không mỏi mệt và là một hồn thơ mải miết đi tìm cái hay, cái đẹp giữa cuộc đời này.
     Tháng Ba - mùa cây trái ngọt lành, vạn vật sinh sôi, nảy nở. Tháng Ba trong tiết thanh minh, tháng Ba tình người, được thi sĩ chọn làm nguồn sáng tác: Tháng Ba Tây Nguyên, Tháng Ba và nỗi nhớ, Hương bưởi tháng Ba, Tháng Ba người thi sĩ,…
    Mối tình đầu vụng dại là mối tình đẹp nhất, say đắm và khó phai của tuổi trẻ. Để rồi, khi thả bước trên đường đời tấp nập, con người ta bất chợt hoài niệm:
Ta một mình dạo trên phố vắng lặng im
Một kỷ niệm mùa thu năm xưa tưởng đã chìm sâu
                                                               trong ký ức
Chân đạp chiếc lá vàng lòng bỗng thấy rạo rực
Kỷ niệm ngày nào lại thổn thức trong ta!
                                                (Tình đầu)
     Thơ Phan Ngọc giàu hình ảnh, đa sắc màu:
Em xin cài khuy áo lại cho anh
Cài lại những kỷ niệm xanh mà anh và em từng có…
                                 (Em xin cài khuy áo lại cho anh)
   Đi khắp mọi miền, tình yêu quê hương, đất nước, con người luôn hiện hữu trong thơ ông:
Dọc Trường Sơn chân đi không mỏi bước
Cuốn nhật ký ngày mỗi một dài thêm…
                                (Em! Cô gái nhỏ của tôi)
   Từ Hà thành - trái tim của Tổ quốc:
Hà Nội về mùa vắng những cơn mưa
Bao kỷ niệm năm xưa sao em không gói lại…
   Đến miền Tây sông nước mênh mông:
Bạc Liêu chẳng nét nào thừa
Như hồn thiếu nữ khi vừa mới yêu!
   Là người trọng tình, sống chân thành, nhà thơ viết gửi tặng các bạn bè đang sống ở Đồng Nai sau mỗi lần đến và đi:
Tôi muốn trở lại mảnh đất Đồng Nai
Nơi Xuân Lộc, Đồng Xoài có vườn cây xanh lá
Có hồ Núi Le nước mênh mông như biển cả
Có những em gái dịu hiền múa vũ điệu Sam Ba!
   Thơ Phan Ngọc còn khắc họa bức tranh Tây Nguyên đầy sắc màu: Đôi mắt Pleiku, tiếng chày rộn rã, đồi chè, chú dê dưới sàn, núi rừng hát ca,…
Là người trải nghiệm, có góc nhìn bao quát, tinh tường từ nhân sinh đến vũ trụ, ông đã thổi hồn cho tập Thơ tình Phan Ngọc với đủ sắc thái của bốn mùa xuân - hạ - thu - đông.
   Dường như, Phan Ngọc yêu mùa xuân đến vậy:
Hạt mưa xuân nhè nhẹ
Chạm khẽ mái tóc em
Một tia nắng dịu êm
Lướt bên trên gò má
                          (Du xuân)
    Mùa hạ với những hụt hẫng, nuối tiếc về một thời áo trắng:
Ta đi tìm một điểm nhói trong tim
Một hình ảnh đã chìm trong ký ức
Một cơn giận giữa trưa hè oi bức
Một nỗi buồn làm thao thức bao đêm!
                                                (Tìm)
    Để rồi, nhung nhớ cả mùa thu vàng đầy lãng mạn, phiêu du:
Em đi rồi để thu vàng nỗi nhớ
Chiều quê hương nắng rót nhẹ trên vai
                                        (Cảm xúc mùa thu)
    Sưởi ấm cuộc đời bằng chính nghị lực, bền bỉ vượt qua gian khó, buốt giá, cô đơn,… Để rồi khi cuộc sống đã đủ đầy, con người ta cảm thấy hạnh phúc khi nhìn lại những đêm đông nơi đất khách:
Thu qua rồi trời sẽ chuyển sang đông
Những tia nắng hồng đang lướt nhẹ trên cành lá
Cả cuộc đời bao gian truân vất vả
Đã gom lại tất cả để vào tiết đông sang
                                     (Nỗi đau mùa đông)
    Thơ Phan Ngọc không chỉ giàu cảm xúc mà còn thấu cảm nhân sinh, sự chia sẻ và tình yêu thương con người trong đại dịch, trong cơ nhỡ, khó khăn:
Dịch tràn về buồn quá các bạn ơi!
Cả không gian là bầu trời im lặng
Nỗi buồn len vào từng con ngõ vắng
Thật đau lòng với những hoàn cảnh khó khăn…
     Hòa mình vào cuộc sống cộng đồng, nhà thơ đau đáu sẻ chia:
Chạy qua thăm những xóm làng chài
Trong nhà dân chỉ có mấy củ khoai và cá mục
Mọi người đêm đêm nằm thao thức
Gửi ánh mắt buồn theo những vì sao…
    Để rồi xót xa và bật khóc:
Tôi bước lên xe mà nước mắt tuôn trào
Lòng quặn lên một nỗi buồn đau thắt…
    Đọc Thơ tình Phan Ngọc, tôi thấy tình người ẩn chứa trong từng câu chữ; tứ thơ độc đáo, giàu giá trị nhân sinh; nghệ thuật gợi tả hình ảnh phong phú. Đọc thơ Phan Ngọc, tôi như được thả hồn mình vào một không gian đầy ắp tình yêu thương. Trân trọng giới thiệu tập Thơ tình Phan Ngọc đến bạn đọc gần xa cùng thưởng thức và lắng đọng tâm hồn.
                                     Nguyễn Bá Nha
                (Cử nhân Việt Nam học - Chủ tịch Đam Books)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây